RSS

[Cuốn PHẢN KHÁNG] Chương 46 – HẢO MỘT HỒI BỮA TIỆC

11 Th12

Đột nhiên Vãn Thanh cảm thấy rất hoài nghi, nữ tử như vậy, có gì tốt khiến Phượng Cô phải ngày nhớ đêm thương dù cho đã làm vợ kẻ khác? Chẳng lẽ chỉ bởi vì vẻ đẹp của nàng? Không lẽ Phượng Cô lại là loại người trần mắt thịt đến mức chỉ biết vẻ ngoài thôi sao ! !

Qua truyện này đã chứng minh cảm giác của Vãn Thanh đúng, đàn bà mặt càng đẹp tâm địa càng xấu xa (giống lời mẹ anh Trương Vô Kỵ nói trước khi lâm chung ghê) , bề ngoài ôn nhu như nước, mỹ lệ xuất trần như không thấy khói lửa nhân gian (yên hỏa nhân gian) – cảm giác như tiên tử trên trời, có ai ngờ tâm địa lại độc ác như vậy! !

Vãn Thanh thầm cảm thấy may mắn vì đã phản ứng kịp thời, bằng không, một khi chuyện này xảy ra như ý Nguyệt Nhi, chỉ sợ nàng chết cũng không đền hết tội -.

Con người Phượng Cô, nếu như tiểu thiếp của hắn bị hủy đi trong sạch, chỉ sợ nàng cùng Tà Phong không thể nhìn thấy mặt trời lặn ngày mai -.

Hoàn toàn không phải bởi vì hắn thích nàng, mà là do hắn là kẻ rất coi trọng danh dự bản thân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho tiểu thiếp làm hắn bị mất danh dự .

Nhưng thật ra nàng cũng không nói dối, kỳ thật, mặc dù – lúc Tà Phong mở cửa, nàng đúng thật là đang tắm, nhưng toàn thân nàng đang ngâm trong nước, mà mặt nước  lại thả đầy cánh hoa, căn bản là không thể nhìn thấy thân thể nàng -.

Nhưng mà nàng biết, càng giải thích thì càng mang tiếng, không bằng trực tiếp gạt qua như không có gì, chuyện này cũng chỉ có nàng cùng Tà Phong biết, nếu cả hai không nói, có ai biết nữa? !

Lúc nàng đi vào, người khác đã đến đông đủ , thấy nàng đi vào, đều tươi cười chào đón.

Nhưng có mấy nụ cười là chân tâm thật ý, thật là không thể biết được.

Mặc dù chán ghét những khuông mặt này, nhưng tục ngữ nói không đánh người đang cười (chắc ý không được đối xử thô lỗ với người đang thân thiện với mình). người khác tươi cười, nàng nếu là không cười lại, sẽ khiến bản thân mang tiếng không phóng khoáng .

Vì vậy khóe miệng khẽ nhếch, như một vầng trăng non: “Khiến các vị đợi lâu! Vừa mới gội đầu, tóc rối không tiện gặp mọi người, vì vậy phải chờ tóc khô mới dám ra, bắt mọi người chờ lâu như vậy, mong được thứ lỗi.”

Bởi vì vội chạy ra, nàng phát hiện chưa kịp lau khô tóc, nhưng vô phương vãn thành kế, nàng chỉ lấy khăn lau sơ sơ rồi từ từ đi ra.

“Phượng Thiếu phu nhân không cần phải khách khí, chắc ai cũng đói bụng, mau mau ngồi xuống ăn đi!” Mộ Dung Kiềm ôn nhu cười với nàng.

Tà Phong cũng cười phụ họa: “Đúng vậy, nhanh lai ăn đi! Ngươi không phải nói muốn ăn vịt nấu rượu sao? Ta vừa mới cố ý yêu cầu đầu bếp làm món đó, mùi vị rất ngon.

Chu Nguyệt nhi lên tiếng: “Phượng Thiếu phu nhân mau tới đây tới chỗ này ngồi đi.” Ngón tay chỉ sang chỗ bên cạnh .

Mặc dù không thích chu Nguyệt nhi, nhưng Vãn Thanh vẫn phải ngồi cạnh Nguyệt Nhi, bởi vì nếu như không ngồi cạnh Nguyệt Nhi, thì phải ngồi cạnh Mộ Dung Kiềm . Nàng thà ngồi cạnh Chu Nguyệt nhi chứ quyết không ngồi cạnh Mộ Dung Kiềm.

Mộ Dung Kiềm, trừ…ra dối trá, dễ dàng nhìn ra hắn là kẻ vô cùng âm hiểm.

Ngồi xuống,liền thấy Chu Nguyệt nhi ôn nhu địa gắp một miếng vịt nấu rượu cho nàng, rất ra vẻ hiếu khách.

“Phượng Thiếu phu nhân nhanh ăn đi!” Thanh âm mềm mại mà thanh thúy muốn say lòng người.

Vãn Thanh nhìn về phía Nguyệt Nhi, cũng cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước thịt ứa ra, chảy vào yết hầu , trong veo mà ngọt, mùi vị đúng là vô cùng ngon, mũi trần ngập mùi rượu, túy nhập tâm phi.

“Món say rượu áp này thật đúng là quá ngon!” Nàng ngẩng đầu cười , mùi vị kia, quả nhiên là rất ngon -. Thịt mềm nước ngọt mùi rượu, chế biến rất tốt.

Tà Phong vừa nghe, cũng đưa một miếng lên cắn, sau đó liền gật đầu khen: “Đúng là quá ngon a!”

“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút đi!” Chu Nguyệt nhi mềm mại đáng yêu nói, thanh âm tà mị.

Mộ Dung Kiềm nhìn – Thượng Quan Vãn Thanh, hắn phát hiện, nữ tử này, trời sanh có một loại mị lực khiến người ta cảm thấy thân thiết, mặc dù không quá đẹp, nhưng lại giống như một bức tranh thủy mặc, ý nhị vô song. Nàng ngồi cạnh Nguyệt nhi tuyệt thế giai nhân, nhưng không hề mờ nhạt, mà lại có một hào quang riêng.

Hơn nữa, trí thông minh của nàng, khiến hắn vô cùng thích thú -.

Thật ra chuyện xảy ra ở Tây Sương Phòng, hắn rất rõ ràng -, bởi vì lúc Tà Phong mở cửa , hắn đang đứng ở gần đó, trong  Bắc viện lầu , mặc dù cách một đoạn, nhưng hắn vẫn thấy trong phòng Vãn Thanh tràn ngập hơi nước

Mà nàng, lại có thể thay đổi Càn Khôn, biến đen thành trắng, không thể không bội phục nàng.

Nếu lúc ấy là một nữ tử khác, chỉ sợ là cô ta chỉ biết hoảng sợ, lo lắng bối rối,  không thể bình tĩnh xoay chuyển cục diện? ! !

Chu Nguyệt nhi vừa ngẩng đầu, thấy đến Mộ Dung Kiềm chìn chăm chú Thượng Quan Vãn Thanh, trên mặt chợt lóe lên một tia tức giận, rồi sau đó hồi phục vẻ mặt nhàn tuệ , gắp một miếng thịt vào bát Mộ Dung Kiềm,  ôn nhu nói: “Phu quân nếm thử.”

“Ân.” Mộ Dung Kiềm ôn nhu cười 1 tiếng, tiếp tục ăn.

Như muốn chứng tỏ vợ chồng bọn rất nùng tình mật ý.

Vãn Thanh cũng cười một tiếng, tự ăn, nàng cũng nhận ra ánh mắt của Mộ Dung Kiềm, nhưng nàng quyết không để ý đến hắn.

Nàng biết nữ nhân ghen tuông rất đáng sợ -, Chu Nguyệt nhi đối với nàng có nhiều bất mãn, nếu khiến Nguyệt Nhi hiểu lầm nàng cùng Mộ Dung Kiềm có chuyện khuất tất, chắc chắn phiền phức đáng sợ .

Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta? !

Đã không có người giải cứu, chỉ có tự bảo vệ mình, để giành đường lui.

Hơn nữa, nàng đối với Mộ Dung kiềm, hoàn toàn không có chút hảo cảm

“Phu quân, ngươi tại sao lại mời phượng Thiếu phu nhân đến đây ?” Chu Nguyệt nhi ôn nhu nhìn Mộ Dung kiềm hỏi.

Mộ Dung kiềm chỉ cười một tiếng, không đáp hỏi ngược lại: “Nguyệt nhi đoán xem?”

Vãn Thanh cười nhat, hóa ra Nguyệt Nhi cũng không biết nàng bị Mộ Dung Kiềm bắt cóc, không, có lẽ Nguyệt Nhi biết chuyện bắt cóc, nhưng lại không biết mục đích của Mộ Dung Kiềm khi làm thế!

“Chuyện của phu quân, Nguyệt nhi không dám đoán bừa!” Chu Nguyệt nhi thẹn thùng nói, có vẻ rất nhu tình đáng yêu. Một câu nói, cùng lúc ám chỉ Mộ Dung Kiềm là người làm chuyện đại sự, cùng lúc  lại ám chỉ bản thân sẽ không can thiệp chuyện của hắn.

Đúng là một nữ tử thông minh khôn khéo.

“Ta chỉ là muốn thỉnh phượng thiếu gia đến đây thôi!” Mộ Dung kiềm dứt khoát trả lời

Chu Nguyệt nhi nghe xong, chỉ cười một tiếng, như thể Phượng Cô và mình chưa từng có quan hệ đặt biệt, nếu không biết chuyện, chắc Vãn Thanh cũng tưởng Nguyệt Nhi và Phượng Cô không quen biết .

Vãn Thanh thấy thương cảm – Phượng Cô, si tình như thế, ai ngờ đối phương lại là một kẻ bạc tình bạc nghĩa

 
31 bình luận

Posted by trên 11/12/2010 in Thất thân làm thiếp

 

31 responses to “[Cuốn PHẢN KHÁNG] Chương 46 – HẢO MỘT HỒI BỮA TIỆC

  1. william

    11/12/2010 at 2:04 chiều

    tem thanks

     
  2. anhmailovely

    11/12/2010 at 2:06 chiều

    tem!

     
  3. that_la_nhat

    11/12/2010 at 2:09 chiều

    phong bì

     
  4. yuki

    11/12/2010 at 2:21 chiều

    chạy qua nhà nàng quảng cáo
    Thiên hạ đệ nhất danh lâu – Phù Dung lâu đang tổ chức thi hoa khôi
    http://phudungvuongphi.wordpress.com/2010/12/10/tuy%E1%BB%83n-khoi/

    chủ nhà cũng thi đó ~^^~ qua ủng hộ nàng ấy đi, tuy có nhiều nàng khác đẹp hơn ~^^~

     
  5. bitbeo

    11/12/2010 at 2:22 chiều

    hehe, cố lên nhá nàng

     
  6. mimi

    11/12/2010 at 2:24 chiều

    vip

     
  7. moon

    11/12/2010 at 2:41 chiều

    truyện này chắc cần đổi thành dây dưa truyện quá :-s
    mưu qua mưu lại lên lên xuống xuống
    mấy anh chị thật rỗi hơi đi bày trò =.=
    Công nhận chi Nguyệt Nhi xấu xí thật, xấu từ tâm mà ra :-s Đúng là ko thể dựa tên đoán người được

    aigoooo

     
  8. silverhand31

    11/12/2010 at 2:49 chiều

    Lại chậm hiz, thanks tỷ

     
  9. SS

    11/12/2010 at 2:56 chiều

    thank!!!

     
  10. vomaymay

    11/12/2010 at 3:32 chiều

    rớt khỏi top roài
    thanks!!!

     
  11. panamitachan

    11/12/2010 at 3:57 chiều

    ai gu, Phượng Cô caca ngố sao chưa thấy xh zậy nhỉ :s

     
    • Nhi

      11/12/2010 at 5:22 chiều

      chap sau tên là PHƯỢNG CÔ ĐẾN nhé 😀

       
  12. songjin

    11/12/2010 at 4:07 chiều

    vo^ tay huong? ung

     
  13. xMyDux

    11/12/2010 at 4:55 chiều

    – say rượu áp: là món vịt nấu rượu, “áp” là âm hán của “con vịt”
    – “Mộ Dung kiềm chỉ cười một tiếng, không đáp hỏi ngược lại: “Nguyệt nhi sai rồi?”: từ “sai” này là âm hán của từ “đoán”, câu này phải dịch là “Nguyệt nhi đoán xem?”, mới hợp với câu trả lời ở bên dưới

     
  14. huongduong

    11/12/2010 at 5:20 chiều

    ahhhhhh, ghét Nguyệt Nhi. Nếu VT và TP thành đôi thì tốt, đáng đời PC xử tệ với VT

     
  15. Lily

    11/12/2010 at 5:28 chiều

    nàng có tên gốc của món ăn bằng tiếng Hoa ko, ta tra giúp cho 🙂

     
  16. Tuyet Nhan

    11/12/2010 at 5:50 chiều

    Mon say ruou ap la mon gj vay nang

     
  17. Phu Dung

    12/12/2010 at 1:22 sáng

    Nàng Kún ơi ta đã vote cho nàng một phiếu .

     
    • Kún ♥ Nhi

      12/12/2010 at 1:39 sáng

      :X. hí. tin mừng nhất ngày hum nay đây roài. thanks phù dung ss :X. hun nồng nhiệt nào :X:X:X

       
  18. hoacodon

    12/12/2010 at 4:24 sáng

    không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh Phượng cô đến nhỉ???Khổ thân chị Vấn Thanh quá….

     
  19. banhmikhet

    12/12/2010 at 4:50 sáng

    thanks

     
  20. Niie Nooyen

    12/12/2010 at 11:56 sáng

    nguyệt nhi , nhà ngươi đã có tên trong ds đen của ta !! >..<

     
    • Kún ♥ Nhi

      12/12/2010 at 12:44 chiều

      nàng định làm j ;))

       
      • Niie Nooyen

        13/12/2010 at 6:27 sáng

        xuyên không , tạt axit chăng ? :))

         
      • Lily

        17/12/2010 at 2:00 chiều

        xuyên không thì dễ
        vấn đề là kiếm đâu ra axit để tạt =))

         
  21. thandia

    17/12/2010 at 12:15 chiều

    thank

     
  22. phungthuhong

    14/07/2011 at 8:22 chiều

    thanks nàng

     

Bình luận về bài viết này